Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

                                    Ông Thách

 Phải công nhận nhà ông làm to và đẹp nhất xóm.
 Chả bù cho ngày xưa nhà ông chạy ăn từng bữa,vì nhà đông con nheo nhóc.Tội nhất là cứ vào dịp tết,có năm ba mươi tết nhà ông còn đánh chửi nhau chí chóe vì không có quần áo mới cho lũ trẻ,không có cả gạo nếp để gói bánh trưng.Rồi bà con chòm xóm người giúp đấu gạo,người cho con cá,người cho miếng thịt...Nhà ông cũng tiềm tiệm qua tết.Giờ cứ nghĩ lại, lại thấy tội tội,nhưng có cái gì đó rưng rưng ấm áp tình nghĩa xóm làng.
 Giờ thì ông có nhà to,đẹp nhất xóm.Chả là nhà ông đông nhân khẩu,đông nhân khẩu thì được chia nhiều ruộng đất.Ruộng đất vào quy hoạch,nhà ông nhiều ruộng đất nên được đền bù nhiều.Thế là ông làm nhà to nhất xóm,cổng cao,tường kín.Con ông đứa nào cũng xe máy đời mới,lượn như cá cảnh khắp xóm suốt ngày.Ông còn mua về giàn karaoke xịn.Nhà ông suốt ngày vang lên tiếng hát khê đặc,om sòm tra tấn hàng xóm đến khổ.
 Rồi con ông đứa bị tai nạn xe máy  do lạng lách,đi ẩu đâm đổ tường nhà người ta.Đứa thì cắm xe để đưa bồ vào sàn nhảy,"cắn thuốc" cho sành điệu.Nhà ông bây giờ lại chí chóe đánh chửi nhau,nhưng mà bằng mi- cờ -rô vì có những trận bà đang hát karaoke thì ông nện thằng con lớn vì tội cạy tủ lấy trộm tiền.Thế là mọi âm thanh hỗn loạn đều được phát tán rất xa...
 Bà con hàng xóm than:nhà này xưa nghèo khó,thường xóm giềng chỉ khổ với nhà nó vào dịp giáp tết,giờ nhà nó giàu có thì khổ với nhà nó quanh năm.
 Hôm họp bầu gia đình văn hóa,một người đề nghị nhà ông tháo bỏ biển "gia đình văn hóa" đóng ở cổng vì nhà ông năm nay không đạt tiêu chuân.Ông đứng dậy đỏ mặt tía tai nói:
 -Đạt gia đình văn hóa là từng năm,còn được đóng biển gia đình văn hóa là vĩnh viễn.Ông thách đứa nào dám tháo biển gia đình văn hóa nhà ông đấy.

                                                                        Nhận Lỗi
 
 
 Nhà ấy có cách dạy con khác với truyền thống các cụ để lại.
Các cụ thường bảo: "Thương cho roi cho vọt..." Nhưng nhà ấy thì khác, họ không bao giờ đánh con. Những khi chúng mắc lỗi, dù lớn dù nhỏ, bố mẹ chỉ bắt khoanh tay xin lỗi rồi thôi. Thậm  chí có lần thằng con nghịch dại bật lửa đốt bếp nhà hàng xóm. Bố mẹ nó cũng cắn răng chịu đền và bắt con sang xin lỗi nhà hàng xóm, chứ tịnh không đánh phạt gì cả. Có lần bọn trẻ đùa nghịch cạnh bờ ao, thằng anh cướp chùm khế ngọt của thằng em, thằng em không chịu. Thằng anh đẩy em lăn tùm xuống ao rồi đứng nhìn nó "giã gạo" may mà bà mẹ nhìn thấy lôi con lên thoát chết. Ấy vậy mà thằng anh cũng chỉ phải khoanh tay xin lỗi bố mẹ, xin lỗi em lần sau không thế nữa. Mấy đứa con nhà ấy lớn lên trong sự xê xoa, dung túng của bố mẹ nên ý thức của chúng trong cuộc sống rất kém. Chúng rất hay tự ái, dễ nổi khùng với xung quanh, và chỉ làm theo ý thích của minh, và nhất là không sợ phạm lỗi. Nhưng nghe chừng bố mẹ chúng rất thỏa mãn với những đứa con của mình. Họ luôn coi biết nhận lỗi và biết xin lỗi là quá đủ với mọi lỗi lầm, sai hỏng của con cái.
 Có lần một đứa con dành dụm được món tiền định để mua ô tô. Ông bố đến nói cần một số tiền lớn để tiêu gấp. Tưởng ông tiêu vào việc gì, hóa ra ông nằm mơ thấy có người cho số đánh đề, ông đem số tiền đó dánh sạch vào đề, tối về trắng tay. Ông nói với con:
- Bố xin lỗi con, thực ra bố muốn cho con bảy mươi cái ô tô nên mới làm thế.
Một lần hai vợ chồng đưa cháu đích tôn đi chơi hội chợ. Ông thì mải đầu tư vào vui chơi có thưởng, bà thì bị mấy quán hàng mỹ phẩm hút hồn. Chả ai để ý đế cháu để thằng bé bị lạc. Họ nháo nhác đi tìm, khi nhìn thấy thằng bé thì là lúc nó đang đi qua đường nườm nượp xe cộ, một chiếc xe máy quệt vào khiến thắng bé phải đi cấp cứu. Thằng bé vĩnh viễn bị tàn tật. Bố mẹ nó xót xa lắm, nhưng ông bà thì nói:
- Từ xưa đến nay bố mẹ không trách phạt các con bao giờ, nay trót để chuyện này xảy ra bố mẹ thành thật nhận lỗi với các con.

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

                                     Một duộc

 Hắn yêu một cô gái cùng cơ quan.Sau hai người không nên vợ nên chồng được.
 Thế rồi cô gái đi lấy chồng,hắn cũng đi lấy vợ.
 Một thời gian sau cô gái người yêu cũ của hắn ngang nhiên cặp bồ với bạn đồng nghiệp.
 Một hôm hắn tâm sự với ông bạn thân:
 -Không ngờ ả ta lại là loại đàn bà lẳng lơ,không chung thủy như vậy.Thật là may là mình không lấy ả,không thì thật là nhục.
 Hôm ấy sau buổi liên hoan cơ quan,mọi người kéo nhau đi hát karaoke.Hắn và người yêu cũ lại cùng một phòng.Lúc này cô ả đã đá anh bồ kia rồi.Cô ta chủ động ngồi sát bên hắn,chon những bài hát khơi gợi lại tình xưa nghĩa cũ hát đắm đuối.Hắn xuồng xã quàng tay ôm cô ta hát say xưa.Hắn nhủ thầm:"tình cũ không rủ cũng đến,của trời mất gì mà không hưởng".Từ ấy hắn công khai cặp bồ với cô ả.
 Bạn hắn nhắc:
 -Sao bây giờ cậu không khinh ả ta lẳng lơ thiếu chung thủy nữa à?
 -...

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012


                                   Ca Rao
                      *Trâu buộc thì ghét trâu ăn
                        Lâm tặc thì khoái kiểm lâm về hùa

                                *Hám lời đỉa đói cũng nuôi
                        Giờ đồng nhung nhúc,trời ơi nó lừa

                               *Chim khôn hót tiếng rảnh rang
                        Người khôn sao lại nói bằng tiếng... lai?

                              *Bao giờ giá hạ lương tăng
                        Là khi buôn điện,bán xăng phát tài
                               Bây giờ thở ngắn than dài
                        Gía tăng,lương hẻo,lỗ hoài điện,xăng(!)

                             *Thằng Cuội về lại cung trăng
                        Lưỡi nó rụt lại vì rằng nó thua
                              Cuội vừa xuống dự thi lừa
                        Ông Xăng dành được ngôi vua mất rồi

                               Nhà Có Khách
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau:
-Tớ rất thích bữa nào nhà tớ có khách vì mẹ tớ làm các món ăn rất nhiều và rất ngon.
- Tớ thì ngược lại,cứ bữa nào nhà có khách là bố tớ lại say rượu và chị em tớ thì chả còn gì để ăn.



                                        Những Dấu Chấm Than
Năm ngoái nhà ấy vừa bán đất lấy tiền xây nhà cho cậu con út.
 Tôi ghé vào chơi khi ngôi nhà đang xây tường tầng hai.Trên chiếc chiếu để ấm chén cho thợ nghỉ giải lao, tôi thấy vợ chồng ông chủ nhà và cậu con út đang ngồi,trên tay mỗi người một quyển sổ một cây bút.Tôi nghĩ thầm:Nhà này điều hành công việc xây cất chặt chẽ gớm.Chắc cậu út đang theo dõi bản vẽ xây dựng,còn hai ông bà thì tính sổ chi phí vật liệu và công thợ.Bỗng ở trên giàn giáo một cậu thợ hỏi rõ to:
- Đã tính ra con gì cho hôm nay chưa hả bố?
 Thì ra đội chủ nhà đang tính toán số đề chứ không phải đang tính toán,theo dõi thi công.
 Năm nay cậu út vẫn ở tạm trong gian tầng một chưa trát xong,tường tầng hai vẫn đang nhấp nhô xây dở như các dấu chấm than trên đầu.



                                         May
                        Hôm qua em đến chơi nhà
               Thấy mẹ đánh chắn, thấy cha tính đề
                        Anh thì mới nhậu còn phê
               Chẳng ai đón tiếp,em" quê" quá chừng
                        Ra về em thấy mừng mừng
               Không mục sở thị chưa chừng cưới anh
                                Vào Đời - Phá Đời


 Thỉnh thoảng hắn lại vò đầu vỗ gối than:
- Cuộc đời như một giấc chiêm bao,ôi khổ cái thân tôi,tội nghiệp cái thân già ngu ngốc này.
 Ngày ấy hắn nhập vào đội quân "chợ người",ngồi đợi việc ở đầu cầu trong thị xã.
 Số phận dun dủi,hắn gặp được cô gái nhà ở trong một ngõ hẻm của thị xã.
 Hắn được ở rể vì cô gái là con một,bố mẹ cũng già rồi.
 Cuộc sống của hắn cứ lặng lẽ trôi,chỉ đến khi cô con gái của hắn lấy chồng thì hắn đổi đời.
 Cũng như hắn,con rể hắn lại ở rể,vì nhà hắn chỉ có độc mụn con gái.
 Rể của hắn là một con buôn,bây giờ người ta gọi là nhà doanh nghiệp.Rể hắn thuê mở một văn phòng giao dịch nhỏ,chủ yếu là buôn nước bọt.
 Chàng rể của hắn biết chiều ý bố vợ lắm.Trong nhà hắn giờ lúc nào cũng đầy rượu,bia.Hắn hay khoe với hàng xóm rằng bây giờ nhà hắn ba ngày bốn bữa tiệc nhỏ,năm ngày hai bữa tiệc to...
 Một hôm con rể bảo hắn:
 -Hôm nay con sẽ đưa bố vào đời.
 Mang tiếng sống ở thị xã hơn hai chục năm,nhưng hắn cũng ít va chạm lắm,chỉ chí thú trong việc phụ nề,phụ vữa hàng ngày,nên khi nghe thằng rể bảo cho bố vào đời,hắn chả hiểu thằng rể đãi hắn món gì nên cứ háo hức đợi tối nó đi làm về rồi đi.
 Thi ra "vào đời" là thằng con rể cho hắn chén một bữa đặc sản ở nhà hàng,sau đó đưa gã vào nhà tẩm quất mát xa ở ngay phố bên cạnh.Lần đầu tiên trong đời gã "chơi gái".
 Được "rể quý" chu cấp,nên mới ngoài năm mươi tuổi gã tuyên bố:" Hưu" khi bạn thợ đến gọi đi làm.
 -Đời là mấy,hưởng thụ đi thôi.
 Hắn thường nói với mấy ông bạn hàng xóm bằng giọng đầy đắc ý,mãn nguyện.
 vợ hắn bị mắc bệnh lậu,thị đi khám về lu loa lên rằng chỉ có hắn đổ bệnh cho thị chứ còn ai nữa.Thế là bao cuộc "vào đời" của hắn với con rể bị khui ra hết.
 Không chịu nổi sự bội bạc trác táng của hắn và thằng rể,vợ con hắn cùng đâm đơn ra tòa xin ly dị.
 Giờ thì hắn không gọi thằng con rể là mày, xưng bố nữa,mà gọi con rể là cậu xưng tôi,vì thằng rể nể tình đưa hắn vào chân dọn dẹp văn phòng cho nó.
 Còn việc "đi vào đời" thì bây giờ hắn gọi là đi phá đời,hắn chẳng dám màng đến nữa vì thằng rể cũng không mời hắn nữa.