Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013


Nói Và Lờ
 
"Bầu ơi thương lấy bí cùng"
Câu này sếp lớn vẫn thường nhắc quân.
Hàng ngày sếp nhậu rần rần
Học trò miền núi rất cần sếp thương
Sếp bớt ăn nhậu tiệc tùng
Góp tiền miền núi xây trường sếp ơi
Mùa đông giá lạnh xám trời
Học trò miền núi ngủ nơi gió lùa
Sếp bỏ bớt tiền "vui, đùa"
Giúp cho các cháu tiền mua chăn màn
Nghe xong sếp cứ càm ràm
Từ thiện đâu phải việc làm của ta.

Một Chuyện... Cười
 
Do túng quẫn mà chị nhắm mắt làm liều, buôn ma túy. Chị bị bắt đi cải tạo.
 Mãn hạn tù, gia đình chị tan nát, muốn hoàn lương nhưng không mảnh đất cắm dùi. Chị về quê xin người anh cả chia cho mảnh đất để làm chốn nương thân, đặng làm lại cuộc đời. Anh cả chị trả lời thẳng tưng:
- Thời buổi tấc đất, tấc vàng, cô nói cứ nhẹ tênh: " chia cho em đất để em làm nhà". Nói cho cô biết nhé, bố mẹ lo cho cô chuyện chồng con chu đáo là xong. Giờ bố mẹ chết rồi, anh hết trách nhiệm, nói thế cho nhanh nhé.
Chị nói trong nước mắt:
- Anh không xót thương cho hoàn cảnh của em tí nào ư? Mà anh phải nhớ mảnh đất anh đang ở một nửa do tiền của em góp vào để mua từ ngày em chưa lấy chồng đấy.
- Cô này nói lạ, đất của tôi đứng tên sổ đỏ là tôi, cô lại bảo một nửa của cô, ai tin!
- Người bán đất cho nhà ta ngày xưa vẫn còn sống, họ sẽ làm chứng cho em.
- A, làm chứng à, cô định kiện tôi à? Giỏi thì đi kiện đi, xem người ta xử cho con tội phạm ma túy thắng, hay người đổ xương máu ngoài chiến trường như tôi thắng.
- Thôi anh đừng khoe cái công đi bộ đội của anh đi. Làng này khối người biết anh đi bộ đội chủ yếu là đi nằm viện. Khi không giả ốm được nữa phải đi B thì anh tự bắn vào chân, thế mà luồn lọt thế nào anh lại trở thành thương binh. Đừng có mà vỗ ngực kể ra, nhỡ lộ người ta truy lại gốc tích  thì nhục đấy anh ạ.
Ôi chỉ vì chuyện tấc đất, tấc vàng mà anh em bới móc, xỉ vả nhau. Chuyện đáng buồn nhưng người ta chả ai khóc, mà nười ta cười cho tình nghĩa anh em nhà ấy,thế mới cay chứ.


Thành Ngữ Mới
 
- Anh ơi sao hôm vừa rồi nhà ông Phèo bị cháy, em thấy nhà ông Chí ở ngay cạnh mà chẳng chạy sang cứu chữa gì cả.
- Ồ, thế đấy, thế mới có câu :"cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại".
- Rồi nhà ông Phèo cháy lan sang bếp nhà ông Chí...
- Thế là ứng với câu: ' cháy thành vạ lây ".
- Rồi nhà ông Chí sang bắt đền nhà ông Phèo.
- Thế thì đúng là :' cháy nhà hàng xóm mình được xây bếp mới".
- ??!!
 
Phí Công Đi
 
 Có hai ông, một là giám đốc, một là trưởng phòng, trước  cùng công tác ở một cơ quan, giờ đã nghỉ hưu. Năm nào hai ông cũng được cơ quan cũ mời về gặp mặt truyền thống.
Năm nay hai ông lại vừa đi dự gặp mặt về. Gặp nhau hai ông tâm sự, ông giám đốc nói:
- Ông thấy thế nào, chứ năm nay tôi thấy tổ chức gặp mặt kém quá. Hình thức sơ sài, diễn văn thì nhạt nhẽo, ăn uống thì qua loa, thật phí cả công đi.
- Ấy là ông cảm thấy thế thôi, chứ tôi thấy vẫn như mọi năm, không khí cuộc gặp gỡ vẫn rất hoành tráng đấy thôi. À, tôi biết rồi, ông thấy nhạt là phải thôi, vì bà thư kí cũ của ông năm nay không về dự chứ gì. Một năm chờ đợi, giờ không được gặp, hụt hẫng, nhạt nhẽo là phải rồi.
- Ông chỉ được cái đoán mò, bà ấy hết đát rồi, mặn mà gì nữa mà chả nhạt nhẽo. Tôi thấy chán nhất là năm nay ban giám đốc bỏ lệ tối chia tay mời đi vui "văn nghệ". Tay giám đốc  mới được đề bạt bảo: " cắt khoản ấy đi cho nó lành, chứ sức các cụ chịu sao nổi     tăng hai, rồi ra về lại ấm ức.". Ông bảo nó nói thế có coi thường các cụ không cơ chứ?
- Ô thế ban giám đốc của ông năm nay bỏ lệ tối "văn nghệ" chia tay à. phòng của tôi vẫn giữ lệ ấy. Thảo nào ông thấy chán, thấy nhạt, thấy phi công đi là phải!