Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Nỗi Niềm Chức Nữ

 Thế là sắp đến ngày được đoàn tụ cùng chàng.Ngưu Lang chàng ơi,suốt một năm qua chàng đi những đâu,chàng làm những gì,chàng có nhớ em nhiều như em ngày đêm mong nhớ chàng không ?
 Chức Nữ mỉm cười thầm nghĩ : Đêm bảy, ngày ba, vào ra không kể.Cứ nghĩ đến "chương trình giao lưu" của chàng và nàng khi gặp nhau mà Chức Nữ nóng hết cả người,rạo rực cả tứ chi.Người đời cũng hay lầm tưởng đó là "lịch thi đấu" của các đôi vợ chồng mới cưới.Nhưng đố có đôi nào mà thực hiện được như thế đấy.Chỉ có vợ chồng nàng mới làm được như vậy đều đặn thôi.Đừng có mà nhận nhằng. 
 Đêm cuối cùng của tháng sáu sao mà dài thế,Chức Nữ không sao chợp mắt được.Mới mờ sáng nàng đã bật dậy phi ra bờ sông Ngân Hà.Vừa đi nàng vừa nghĩ chắc lúc này Ngưu Lang cũng đang tất tả trên đường tới cầu.
 Tới nơi,bờ sông vẫn quạnh quẽ,lũ quạ đâu sao chả thấy,như mọi năm giờ này chúng đã tụ tập ầm ĩ dàn đội hình để vợ chồng nàng lên cầu đón nhau.Nàng đứng chờ,chờ mãi chả thấy bóng con quạ nào bay đến.Trời tối nàng buồn bã quay về xem lại lịch sợ mình tính nhầm ngày.Nhưng không,nhầm làm sao được,lịch vạn sự của nhà xuất bản Thiên Đình cơ mà.Sáng hôm sau nàng lại hối hả ra bờ sông,hy vọng có tiếng lao xao của bầy quạ bắc cầu Ô Thước cho vợ chồng nàng.Nhưng ôi thôi bờ sông vẫn câm lặng.Ngày mai là mồng ba rồi,mà lịch của nàng là :Vào mồng ba,ra mồng bảy,giẫy mồng tám.Thế mà hôm nay vẫn chưa có cầu thì làm sao đây.Lòng nàng rối bời,trái tim nàng khắc khoải.Nàng thầm gọi :Ngưu Lang chàng ơi,hay là chúng mình cùng bơi vượt sông vậy.Nhưng nàng lại thầm nhủ mình có biết bơi đâu mà đòi bơi.
 Bỗng chú Cuội ở đâu hiện ra vỗ vai Chức Nữ nói :
 - Bà chị về đi,năm nay vợ chồng bà chị không có cơ hội gặp nhau đâu.Các cậu ấm con các quan trên trời bỗng nảy ra thú chơi chim cảnh với chọi quạ,cho nên lũ quạ bác cầu cho nhà chị bị bắt nhốt hết vào lồng để bán cho các nhà quan rồi.
 Chức Nữ van vỉ nói với Cuội :
 - Chú Cuội ơi,hay là chú cho chị vào bao ni lông rồi chú kéo chị qua sông.
 - Lạy hồn,hồn nhìn xem sông Ngân Hà đầy rác vũ trụ,nhảy xuống đấy bây giờ để mà chết à ?
 - Vậy chị phải làm sao đây cuội ơi ?
 - Nhà trời đang tính bắc cho nhà chị chiếc cầu treo dây văng đấy,cố mà chờ nhé.
 - Có thật trời hứa sẽ bắc cho nhà chị cầu treo không ?Cuội nói thật hay nói "cuội" với chị thế ?

 Ưu Việt Thật

 Mấy người đang ngồi chờ việc ở "chợ người" nói chuyện với nhau.Một ông chỉ ông kế bên bảo :
 - Tôi nhìn tướng ông có vẻ lính văn phòng,thế mà phải ra đây ngồi chờ việc,liệu có việc nặng ông có làm được không ?
 - Đã ra đây thì việc gì mà chẳng phải làm.
 - Thế trước ông đã làm việc ở đâu chưa ?
 - Chả giấu gì các ông,trước tôi làm ở một đội thi công cầu,giám sát kỹ thuật hẳn hoi nhé.Nhưng vì một lần thông đồng với tay thủ kho ăn trộm mấy tấn thép với xi măng,việc bị lộ,tay thủ kho bị bắt,tôi thì bỏ trốn.Nghe đâu tay thủ kho do thành khẩn nhận tội,vả lại số xi măng sắt thép cũng thu hồi lại được ngay nên tay thủ kho lại tiếp tục được làm việc.Còn tôi thì thấy ăm trộm bị lộ,nhục quá nên không quay về cơ quan nữa.Một ông tay cầm tờ báo đưa lên nói :
 - Ông quay về cơ quan ngay đi.Cầu trời cho cơ quan ông quên không ra quyết định đuổi việc ông thì ông vẫn được trở về đội ngũ như thường.Còn nếu họ đã ra quyết định đuổi việc ông rồi thì ông bảo họ cho xem quyết định ấy từ ngày nào,còn từ ngay ông bỏ trốn khỏi cơ quan đến ngày ông bị quyết định đuổi việc ông vẫn được hưởng năm mươi phần trăm lương đấy,về mà đòi hỏi quyền lợi đi.
 Một ông nói :
 - Ông đừng kể chuyện tiếu lâm đi,tôi đây này,về chăm mẹ ốm một tháng,lên bị cơ quan cắt hợp đồng cho thôi việc luôn,đây ăn trộm rồi bỏ trốn,lại còn đòi về cơ quan mà truy lĩnh những ngày bỏ trốn nữa ...
 - Thì đây nói có sách mách có chứng :Báo đăng tin Dương Trí Dũng bỏ trốn,rồi bị bắt gần hai năm trời vẫn lĩnh năm mươi phần trăm lương,mỗi tháng được năm triệu đồng,vợ ông ấy không tiêu chuyển cho bồ ông ấy tiêu đây này.
 - Trời ơi chế độ lao động của ta ưu việt thế cơ à,thế thì tôi phải về cơ quan đòi hỏi quyền lợi mới được,vì cơ quan tôi cũng cùng bộ với ông Dũng mà.

May Qúa

 Thế là con gái bà đoạt vương miện ở một cuộc thi hoa hậu.Bõ đồng tiền bát gạo bà bỏ ra đầu tư.
 Bà nghĩ lại mà mát ruột mát gan.Người ta lĩnh tiền đền bù ruộng đất thì nào là mua sắm,tiệc tùng,du lịch thỏa thích.Riêng bà nghĩ ngay đến tương lai của con gái.Xem ti vi bà thấy các cô chân dài,người mẫu,diễn viên mà ao ước giá con gái mình cũng được thế kia.Vậy là khi thời cơ đến bà tiến hành ngay.Bà thuê thày,thuê thợ trên thành phố dạy con bà cách ăn cách mặc,cách đi đứng,nói năng.Dạy cho nó cách để đi thi người đẹp.Bà biết nếu con gái bà vào đời bằng vương miện của các cuộc thi người đẹp thì sẽ danh giá,cao giá lắm.
 Chỉ tội cho thằng người yêu con gái bà.Từ hôm con gái bà đoạt vương miện hoa hậu,bà cấm không cho nó đến gần,với lý do cực kỳ dễ giải thích đó là :Con gái bà đã có bước đại nhảy vọt trong cuộc đời,còn nó vẫn là tập sự lái xe tắc xi.
 Đã bắt đầu có những lời mời gọi của những nơi có nhu cầu tuyển dụng người đẹp.Mẹ con bà vẫn đang lâng lâng trong hạnh phúc,nên kén chọn kỹ lắm,vẫn chưa lời mời gọi nào được chính thức trả lời.Bỗng có một thiếu gia trên phố huyện về đặt vấn đề :
 - Cháu xin được đi chơi với em một đêm với giá em nặng bao nhiêu cân,cháu sẽ chồng đủ từng ấy cân tiền.
 Bà nghĩ :Aí chà thằng này chịu chơi,chịu chi đây.Một đêm mà giám chi năm mốt cân tiền cơ à (vì con gái bà nặng năm mốt cân).Cát xê đầu đời của con gái bà cũng cao đấy chứ.Bà duyệt.
 Thiếu gia khệ nệ vác bao tải tiền vứt vào nhà bà và ôm con gái bà lên xe đi luôn.
 Bà hả hê nhìn chiếc xe đỏ bụi đường lao vút đi chở con gái bà bắt đầu vào các "mỏ vàng".
 Bà quay vào nhà bảo chồng mang cân ra cân lại tiền xem có đủ không.Ông chồng hô :chỉ có năm mươi cân thôi bà ạ.Bà bảo :Đúng rồi,vì tôi bớt cho nó một cân đấy.Bà bảo chồng đóng cửa lại rồi đổ tiền ra để đếm.
 Nhà thằng thiếu gia này bao thầu các đền, phủ,chùa,miếu hay sao ấy mà nó lắm tiền hai trăm đồng thế không biết.Cả bao tiền đổ ra toàn các cục mệnh giá hai trăm đồng.Bà ước chừng độ trên dưới chục triệu chứ là bao.Trời ơi trinh tiết cô hoa hậu con gái bà giá có thế này thôi ư?Bà gào lên.
 Bỗng có người đập cửa gọi bà báo tin,xe chở con gái bà bị tai nạn ở ngay đầu làng do thằng lái xe tắc xi tập sự say rượu lao vào.Chả biết con gái bà còn sống hay chết,bà kêu lên :
 - May quá !

 Tình Sét Đánh

 Hắn là con độc của một nhà rất giàu.Hắn học hành giỏi giang,làm việc chăm chỉ,có điều hắn nhát gái,cho nên ở tuổi "băm" rồi mà hắn vẫn chưa có mảnh tình vắt vai,chưa biết cổ tay con gái mềm,cứng,nóng,lạnh thế nào.
 Bố mẹ cũng giục lấy vợ ghê lắm nhưng hắn chỉ ừ hữ lảng tránh.Thế rồi nàng xuất hiện,như quà tặng bất ngờ của số phận (hắn thầm nghĩ như thế).Tối ấy dự sinh nhật một ông bạn,hắn gặp nàng chỉ qua vài câu giới thiệu đưa đẩy của anh bạn chủ cuộc vui.Vậy là bao rụt rè,nhút nhát vốn có từ xưa của hắn bỗng tiêu tan hết.Hắn hoạt bát hẳn lên,nói cười cực kì hóm hỉnh,khiến mọi người phải sửng sốt.Một ông bạn nói vui :
 - Thằng này hôm nay gở chết hay sao ấy ?
 - Ừ,đúng là nó chết mê chết mệt vì tình.Một thứ mà người ta gọi là tình yêu sét đánh ấy mà.
 Một ông bạn khác đế vào.
 Nàng cũng chẳng che giấu cảm xúc của mình khi ở bên hắn.Hai người cứ như là đã biết nhau,yêu nhau từ lâu lắm rồi.
 Những ngày tiếp theo nàng như đám mây vây quanh,bao bọc hắn,dạy hắn những bài học vỡ lòng của sự lãng mạn,đến những cái va chạm,những nụ hôn cháy bỏng của ái tình.Hắn như lạc vào cõi tiên,như sống trên thiên đường.Hắn nói với thằng bạn thân : 
 - Tao biết yêu và được yêu như thế này thì tao đã yêu từ lúc mười ba chứ chả dại gì mà để đến ba mốt tuổi mới yêu thế này.
 Thiên đường của hắn tồn tại được một tuần thì nàng mất tích.Hắn cuồng lên đi tìm nàng.Mọi nguồn thông tin về nàng bị biến mất đột ngột.Kể cả ông bạn đã giới thiệu nàng với hắn cũng bó tay không có số điện thoại mới của nàng,cũng chả biết nàng ở đâu.Hắn như kẻ mất hồn,bỏ làm ,bỏ ăn.
 Tối hôm ấy,mẹ hắn không chịu nổi thái độ tiêu cực của hắn bèn gọi hắn vào phòng và nói : 
 - Là con trai con hãy cứng rắn lên,hãy tỉnh táo trong cả tình yêu con ạ.Con bé ấy không thể làm dâu con nhà ta được,con đừng tiếc,nó không xứng đáng ... 
 - Sao mẹ lại nói thế,mẹ biết gì về cô ta mà mẹ cay nghiệt thế ?
 - Con mới quen nó được một tuần đúng không ?
 - Vâng,dù chỉ một tuần,tìm thấy cô ấy con xin bố mẹ cho con cưới cô ây luôn.
 - Để mẹ nói con nghe :Mẹ đã gặp riêng nó và nói: Lý do gì mà cháu định biến nhà bác thành tổ tò vò ?Nó bảo bác nói gì cháu không hiểu ?Mẹ bảo thôi cháu đừng giả nai nữa,cháu biết chuyện con nhện đẻ con vào tổ tò vò bắt tò vò nuôi rồi chứ gì ?Tại sao cháu mê hoặc con trai bác,nhìn chân lông mày và yết hầu của cháu,bác biết cháu đã có thai phải được mười tuần rồi.Nó bảo mẹ :Thứ nhất cháu không mê hoặc con trai bác mà là anh ấy mê hoặc cháu,bác thử nghĩ xem một người như anh ấy lại là con độc của một nhà giàu thì ai mà chả muốn chiếm đoạt anh ấy.Thứ hai nữa là bác bảo cháu đã có thai được mười tuần là không chính xác,cháu mới có thai được có tám tuần thôi.Nói rồi nó ngoe nguẩy bỏ đi.

 Ăn Cả Qủa Cà Chua

Cái Xíu rất xinh nhưng cũng rất lẳng lơ.Nó quan hệ, yêu đương rất thoáng với cả chục thằng rồi chứ chả ít.Cuối cùng thì nó quyết định lấy thằng Tìu con nhà giàu nhất làng.Thằng Tìu cũng đã đá hàng chục cô rồi.Nó quyết định lấy cái Xíu với một bản giao kèo.Chả là thế này :
 Hôm hai đứa bàn xong chuyện cưới xin,thằng Tìu bảo cái Xíu :
 - Đằng nào cũng sắp là vợ chồng rồi.Em tạm ứng cho anh một cái đi.
 Cái Xíu bảo :
 - Để dành cho đêm tân hôn.Em chả dại gì mà dâng cái ngàn vàng cho anh trước,rồi anh lại đá em như các cô bồ cũ của anh thì sao.
 - Em vẫn còn trinh ?
  Thằng Tìu cười hô hố hỏi lại cái Xíu.
 - Sao lại không còn.Ngàn vàng cơ mà.
 Cái Xíu đáp tỉnh bơ.
 - Em có giám làm giao kèo với anh không ?
 - Giao kèo gì ?
 - Nếu đêm tân hôn em còn trinh,anh sẽ nguyện dâng cả gia tài nhà anh cho em cai quản,và thân anh phụ thuộc hoàn toàn vào sự "nuôi dạy" của em.Còn nếu em đã mất trinh thì em sẽ bị trả về nơi "sản xuất" ra em,và phải đền bù toàn bộ tiền chi cho đám cưới của chúng mình.
 - Giao kèo thì giao kèo.
 Cái Xíu về đến nhà thì đâm ra lo lắng.Nó tưởng đi vá lại trinh dễ như người ta vá cái săm xe đạp ấy.Nó hỏi mấy đứa bạn thân thì cũng chưa đứa nào biết chỗ vá lại trinh ấy ở đâu,mà mới chỉ nghe người ta nói có dịch vụ ấy thôi.Cái Xíu về mếu máo kể cho mẹ nó nghe.Rằng chắc chả có đám cưới nào nữa đâu vì nó đã liều ký giao kèo với thằng Tìu rồi.Thôi thì bùng đi cho lành.
 Mẹ nó bảo :
 - Tưởng chuyện gì,có thế mà đã cuống cả lên.Đêm tân hôn mày cứ lấy quả bồ quân nhét vào thế là xong.
 - Nhưng quả bồ quân con sợ hơi bé.
 - Thì nhét vào hai quả.
 Đám cưới của thằng Tìu với cái Xíu tưng bừng,to nhất làng từ xưa đến nay.
 Đêm tân hôn,thằng Tìu lấy tấm vải trắng lót lên đệm giường.Thằng Tìu đúng là "dê cỏn húc dậu thưa" ,mà cứ tưởng mình là trâu tơ phá mả.Nhìn tấm khăn lót đỏ lòm nó thỏa mãn lắm,lăn ra ngủ như chết.
 Cái xíu sau khi xong việc thì vẫn còn hồi hộp,không ngủ được.Vả lại mới có một quả bồ quân bị vỡ,còn một quả vẫn ở trong, rất khó chịu.Đợi cho thằng Tìu ngủ thật yên,nó mới lẳng lặng moi quả bồ quân còn lại ra đặt lên bàn cạnh đầu giường.
 Thằng Tìu ngủ một giấc đẫy,khát nước vùng dậy tìm nước uống,thấy quả bồ quân ở trên bàn thì chén luôn.Cái Xíu nhìn thấy sợ quá, nhưng vẫn vờ ngủ.
 Hôm sau hai đứa đưa nhau về lại mặt.Cái Xíu gọi mẹ nó xuống bếp kể lại toàn bộ sự việc,rồi nó bảo :
 - May quá,kế của mẹ thật là tuyệt,chỉ có điều lúc con nhìn nó ăn quả bồ quân con sợ quá.
 - Sợ gì mà sợ,có thế mà cũng sợ,xưa bố mày ăn cả quả cà chua cũng có sao đâu !

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Ăn 

 - Sếp của tớ ăn nhậu,tiệc tùng liên miên,nên giờ béo tròn trông buồn cười lắm.
 - Ăn lắm béo quay thì có gì là lạ.Đằng này có ông sếp hai ngày mới ăn một lần mà ông ấy cũng béo quay,nhà ông ấy còn giàu nứt đố đổ vách ra ấy chứ.
 - Làm gì có chuyện lạ như thế ?
 - Thì đấy,ông ta vừa bị bắt và khai ra : Từ ngày làm lãnh đạo,tính bình quân hai ngày ông ấy ăn hối lộ một lần.
 - !!!


   Đừng Có Mơ

 Ông về hưu, bắt tay vào xây dựng cơ ngơi trên mảnh đất hơn vạn mét vuông của thằng con trai.Ông đánh gốc,bốc trà mòn vẹt cả mấy cái xà beng,vài cái cuốc xẻng.Hôm nay thì tòa biệt thự nguy nga,với mấy tòa ngang dãy dọc mọc lên sừng sững trong khuôn viên.
 Vậy mà bọn nhà báo lại nhòm ngó,chọc ngoáy muốn tìm hiểu nguồn gốc tài sản của ông.Thì đấy,của cải sau bao năm phục vụ,cống hiến nhân dân,ông đều đổ ra để xây dựng.Phàm đã làm nhà thì mấy ai đã có đủ một lúc,ông cũng được đứa em trai này,cô em gái nọ cho vay,biếu tặng mỗi người một ít mới làm nên được chứ.Vậy mà nghe chừng họ không tin,nhòm ngó muốn hạ uy tín của ông à ? Bực thật.
 Hôm nay lại một thằng cháu đến chạm vào nỗi tự ái của ông mới tức chứ.Nó bảo :
 - Số cháu đen thật,cháu vừa ra trường thì bác đã về hưu,thế là bác không lo được cho cháu một ghế như các anh em trong họ nữa rồi.
 - Ai bảo mày là bác không lo được cho mày ?
 - Ô thế bác vẫn giúp được cháu ư, may quá, may quá !
 - Mày thích vào đâu,bằng cấp của mày là cái gì,bác sẽ cho vào đúng chỗ mày thích nhất.
 - Ôi thế thì nhất rồi,để cháu về lấy hồ sơ đưa bác ngay.
 - Được rồi, cứ bình tĩnh.Giờ bác hỏi cháu thích ngồi ghế loại nào,mỗi ghế mỗi giá.Về bàn bạc với bố mẹ rồi chuẩn bị,bác sẽ lo cho.
 - Ô,cháu tưởng bác bố trí thì không phải mất tiền,chứ mất tiền thì còn nói gì đến uy vơi oai của bác nữa.
 - Mày ngây thơ quá con ạ.Mày về hỏi lại cả họ xem có đứa nào bác chạy cho chỗ làm mà không mất tiền không ?Uy với oai của bác là bảo lãnh cho không bị tiền mất tật mang,thích chỗ nào được chỗ nấy,chỉ sau thời gian ngắn là thu hồi lại được vốn,và bắt đầu phát triển hiểu chưa.
 - Thế mà từ trước đến giờ cháu cứ nghĩ công ơn của bác với cả họ là trời biển,hóa ra cũng chỉ là mạnh chỗ chi tiền thôi.Vậy thì cháu cứ thử đi xin việc bằng cách tự đăng ký thi công chức theo khả năng của mình xem sao.
 - Mày không nghe người ta nói nếu Ê - Đi - Xơn sống lại sang Việt Nam cũng không ai phát bằng phát minh cho thằng học trò mới học xong lớp bốn đã bị đuổi học.Với lại Bin Ghết có sang Viêt Nam xin việc,mà không có cửa chạy cũng đứng đường thôi con ạ.Đừng có mơ !


 Tài Thật

 Cơ quan sếp hưởng ứng việc đi làm bằng xe buýt.Có va chạm với thực tế đời sống xã hội thường ngày sếp cũng ngộ ra được nhiều điều,cụ thể là "văn hóa xe buýt" ngày nay.
 Sếp nhớ ngày xưa xe buýt lúc nào cũng đông cứng,chứ không như bây giờ chỉ đông vào giờ cao điểm.Ngày xưa chuyện nhường chỗ cho người già và phụ nữ bế trẻ nhỏ cũng có nhưng không tự giác như bây giờ.Sếp thực sự thấy vui mỗi khi thấy một chàng trai hay một cô gái đứng dậy nhường chỗ ngay khi có một cụ già,hay một phụ nữ bế con nhỏ lên xe.Nhưng chuyện chỉ có thế thì chẳng có gì đáng kể,bởi lần nào sếp lên xe cũng có ghế trống sếp cứ việc ngồi.Nhưng hôm nay sếp lên xe thì xe lại rất đông.Tuyệt nhiên không có một chàng trai hay một cô gái nào đứng lên nhường chỗ cho sếp cả.Ngay cả anh bán vé đã sắp sếp cho mấy người già có chỗ ngồi,nhưng không hề đoái hoài gì đến sếp cả,bực thật.
 Xuống xe sếp đem chuyện này ra nói với cậu thư ký,nghe xong cậu thư ký bảo :
 - Em thấy đáng ra sếp phải mừng mới đúng chứ.
 - Cậu nói thế nghĩa là thế nào?
 - Nghĩa là người ta thấy sếp vẫn còn rất trẻ,rất phong độ,sếp chưa phải người già,người cao tuổi để được nhường chỗ.
 - Nhưng mấy thằng móc túi đứng ở cửa nó lại nói với nhau : Lão khọm này cảnh giác lắm,rắn lắm,không "mõi" được.Sao chúng thì nhận ra tớ là người già mà bọn thanh niên ngồi trên ghế thì không nhận ra.
 Tay trợ lý cười tủm tỉm và nói :
 - Chấp gì mấy thằng xã hội đen ấy.Em thấy chuyện ghế ngồi trên xe buýt và ghế của sếp ở cơ quan có quan hệ hơi có duyên với nhau đấy.
 - Thế là sao?
 - Sếp khai thụt tuổi lừa được cả cơ quan để giữ ghế đã đành,lại còn lừa được cả hành khách trên xe buýt mới tài chứ.
 Em cứ nghĩ văn hóa nhường ghế trên xe buýt với văn hóa nhường ghế ở cơ quan của sếp có cái gì hay hay.
Rất Ngu Ạ

 Bà của Tèo là một bà nông dân thời a còng. Mọi việc từ làm đất,gieo trồng,đến thu hoạch bà đều thuê hết. Bà cũng trồng rau để ăn và để bán,bà cũng nuôi lợn,nuôi gà,và bà còn cùng mấy bà hàng xóm nuôi chung một con đề nữa.
 Trước khi đi ngủ bà thường kể chuyện cho Tèo nghe. Nhưng bà không kể chuyện cổ tích. Bà bảo kể chuyện xảy ra xung quanh hàng ngày, rồi rút ra bài học, nó có giá trị thiết thực và bổ ích hơn. Có hôm bà kể : Hôm nay nhà mụ Cả Lú bị ăn nhầm rau cải bán, vì mụ bị lú lẫn nhổ phải rau ở luống phun thuốc sâu chỉ chuyên để bán chứ không nhổ ở luống rau trồng để nhà ăn. Thế là cả nhà phải đi rửa ruột, tưởng chết. Bà bảo Tèo cháu phải nhớ lớn lên làm việc gì cũng không được nhầm lẫn, nhầm lẫn dẫn đến chết người đấy. Có hôm bà kể : Hôm nay lão Láo Toét ở xóm dưới bị bắt về tội pha cồn công nghiệp làm rượu giả để bán làm hàng chục người bị ngộ độc và chết.Kể xong câu chuyện bà hỏi Tèo lão Láo Toét là người xấu hay người tốt ? Tèo bảo lão Láo Toét ác quá,xấu quá ...
Tối nay bà kể : Đêm hôm qua bà nằm mơ thấy trăng đẹp quá.Trăng của làng mình ngày vẫn còn những lũy tre xanh,những ao bèo cá quẫy. Ánh trăng sáng lung linh dưới đất, ánh trăng sáng vằng vặc trên trời. Bà gọi cháu ra xem mà cháu chả chịu ra,tiếc quá. Vì cháu bây giờ có nằm mơ cũng không thấy được ánh trăng đẹp như thế. Tèo bảo tiếc quá bà nhỉ,sao lúc ấy bà không vào mà bế cháu ra. Nhưng thôi đó chỉ là giấc mơ của bà thôi bà nhỉ.
 - Ừ nhưng mà tiếc thật,sáng ra bà đến gặp các bà đang nuôi chung con đề,bà kể lại giấc mơ trăng sáng và nói : Mình đang nuôi con đề15, tôi lại nằm mơ thấy trăng sáng rạng rỡ thế,chắc hôm nay sẽ ra con 15, các bà thêm tiền vào đi. Mọi người ai cũng hưởng ứng, ai ngờ tối nay đề lại ra 16. Mọi người ngẫm lại mới thấy mình ngu. Trăng sáng thì sáng nhất phải là ngày 16 chứ, có thế mà không nghĩ ra, ngu ơi là ngu.
 Câu chuyện này của bà cháu rút ra được điều gì nào ? Tức là trăng 16 tròn và sáng hơn trăng 15.
 Tèo nhanh nhẩu thêm vào :
 - Và bà bảo các bà rất ngu ạ.
 - !!!
 Xin Rút Cho Nó Lành

 Từ ngày quê hắn được đô thị hóa,thì các hội hè được thành lập nhiều thế không biết.Thời buổi hội nhập có khác.
 Hắn nhằm hội RTC là hợp với hắn nhất xin gia nhập.
 Hội RTC không phải là hội rượu thịt chó mà là hội rượu thịt và ca hát.Hội này tổ chức tháng một lần tại nhà của hội viên chứ không đi nhà hàng.Vì là hội của những người có "máu mặt",hoặc tự coi là có máu mặt nên chuyện ăn uống rượu thịt phải là đặc sản,và sau phần rượu thịt là phần ca nhạc phải là ở phòng karaoke có đẳng cấp.Nhà được chọn đăng cai phải thỏa mãn các tiêu chí trên,nghĩa là không gian phải thoáng đẹp cho cuộc nhậu,nhất là khâu chế biến, bày mâm phải khéo và ngon,phòng karaoke phải đạt chuẩn.
 Tham gia các buổi giao lưu thường kỳ ở nhà các hội viên nhiều rồi hắn thấy khí thế và thú vị lắm.Hôm ấy sau cuộc giao lưu đầy thành công ở nhà tay chủ cây xăng ở đầu làng,hắn đứng ra xin đăng cai cuộc vui tiếp theo ở nhà hắn.Mọi người nhiệt liệt hưởng ứng và ủng hộ.
 Về nhà tỉnh rượu,nhớ đến việc xin đăng cai kỳ nhậu hắn mới thấy hoang mang và lo lắng.Vì nhà hắn làm sao so được với các nhà mà hắn đến nhậu ở các kỳ giao lưu trước.
 Bàn ghế thì chỉ đủ cho vài người trong nhà hắn ngồi ăn ngày hai bữa.Bát đĩa nồi niêu cũng thế,làm sao mà đủ phục dịch hàng chục người.Nhất là khâu nấu nướng thì cả hắn và vợ con hắn mới ở đẳng cấp chém to kho nhừ.Còn phần ca thì nhà hắn chưa có giàn karaoke.Hắn đem chuyện đăng cai cuộc nhậu tới bàn với vợ con.Cả nhà hắn giãy lên như đỉa phải vôi.Vợ hắn chu chéo :
 - Tiền đâu,công đau mà ông đòi đánh đu với những đại gia ấy.Người ta ai cũng là chủ nhà hàng,chủ cửa hiệu,chủ xưởng ...ông thì chỉ là ông chủ xị là cùng.Dành dụm được ít tiền định để cho thằng lớn đi học nghề,ông đem ra đầu tư vào phòng ăn và phòng karaoke thì con ông thất nghiệp đến bao giờ ?Mà ông đừng tưởng ông giàu có lắm nhá,hiên nay mỗi người trong  nhà ông theo tính toán đã nợ nước ngoài hai chục triệu rồi đấy,ông đừng có vén tay áo xô đốt nhà táng giấy nữa.Thôi ông muối mặt đến nói với người ta xin rút đi cho nó lành !

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

 Hạnh Phúc Quá

 Chiếu bạc được dọn ra.
 Ông nội,bố,con rể,con dâu ngồi quây quần,trước mặt là một đống tiền được đè dưới một chiếc đĩa.Trên chiếc đĩa là những quân bài "chắn" được xếp ngay ngắn gọi là "nọc".
 Cô con dâu rút một quân trong nọc vụt đánh đét xuống chiếu hô :
 -Cửu vạn ! Ngon quá mà không ăn được,nhà dưới. 
 Cô đẩy quân bài lui sang phía ông nội.Ông nội có thói quen cứ mở miệng là nói câu : hạnh phúc.Ông nội nói :
 - Hạnh phúc quá,cửu vạn hả,ăn,ăn.
 Ông xòe bài ra tìm kiếm rồi lại cụp vào nói :
 - Thế mà không ăn được,tiếc quá.
 Cậu con rể nói :
 - Ông chỉ có ăn đất.Thôi mở đi Cậu ta giục cô chị dâu.
 Quân bài mở tiếp theo ông bố ù.Cô con dâu nói :
 - Hôm nay bố đỏ thế,người ta nói đỏ bạc thì đen tình.Chắc đêm qua ông bà lại lục đục với nhau chứ gì ?
 Ông bố vừa đưa tay lấy tiền ở đống tiền trước mặt vừa nói :
 - Con này láo,tao với mẹ mày chỉ có lục sục suốt đêm chứ làm gì phải lục đục.
 Cuộc chơi diễn ra tưng bừng với những lời đế,lời bình khi những quân bài được lật lên rất đặc trưng của trò đánh chắn như :
 - Mẹ nó chứ "chi chi" lại lên cửa nhà ấy,nó mà sang cửa nhà này thì cả làng chết.
 Hay :
 - Bố ăn con ấy coi chừng "ngộ độc" đấy.
 Hay khi con bát sách vật lên, cô con dâu nói :
 - Con đĩ*,mời cụ chơi đi ...
 Ông nội hạ quân bát sách xuống ăn và nói :
 - Hạnh phúc quá.
 Bỗng một ông hàng xóm sang chơi.Thấy sới bạc đang rôm rả ông bèn xin một chân.Ông bố bảo :
 - Bác thông cảm gia đình vui chơi có thưởng,văn hóa,văn nghệ, lọt sàng xuống nia ấy mà.Với lại gom tiền "gà" để lát nữa mẹ nó đi chợ mua thức ăn cả nhà cùng ăn.
 Ông hàng xóm nói :
 - Vâng thế thì thôi ạ.Nhà cụ vui vẻ quá,chả bù những nhà khác toàn xóc đĩa với tá lả,tụ tập đủ loại người về sát phạt,lắm bữa đánh nhau chí tử.
  Ông nội nói : 
 - Vâng nhà tôi cứ tổ chức nội bộ để bảo vệ hạnh phúc gia đình.
 Ông hàng xóm nói :
 - Nghe đâu lại sắp có tiền đền bù đất đợt hai rồi.Dân làng mình tha hồ mà sung sướng.
 Ông nội nói :
 - Hạnh phúc quá !
------------
*Trong trò chơi chắn người ta còn gọi con bát sách là con đĩ.

  Mô Phật

 Tháng giêng là tháng ăn chơi,tháng của du xuân,lễ hội.
 Ngồi nhớ lại mùa du xuân năm ấy ông vẫn thấy bức xúc như chuyện vừa xảy ra...
 Dưới làn mưa xuân nhè nhẹ,ông đèo bà đi lễ chùa.
 Xế chiều trên đường về thì bà bỗng run bần bật,ôm chặt lấy ông kêu đau bụng dữ dội.Giữa đường cái quan,ông chỉ biết lao xe nhanh mong tìm được một bệnh viện hay trạm xá gì cũng được để đưa bà vào.May thay chạy được khoảng chục cấy số thì ông nhìn thấy cổng một bệnh viện ngay ven đường.
 Đưa bà vào phòng cấp cứu,nhân viên trực đủng đỉnh đi ra chỉ chỗ cho ông đặt bà vào chiếc băng ca để trong góc phòng.Ông vừa trình bày xong tình trạng đau đớn của bà thì vị bác sĩ trực hỏi ngay :
 - Thẻ bảo hiểm y tế của bà ấy đâu,ông đưa ra để làm thủ tục nhập viện. 
 - Chúng tôi đi chơi hội nên không mang theo thẻ bảo hiểm y tế.
 - Không có thẻ bảo hiểm y tế chúng tôi không tiếp nhận.
 Ông ù tai đi khi nghe bác sĩ tuyên bố lạnh lùng như vậy.Giọng ông đanh lại :
 - Có thật không có thẻ bảo hiểm y tế thì các ông không cấp cứu người bệnh không ? Ông làm biên bản kí xác nhận vào cho tôi.
 Bỗng có một bác sĩ khác đi ra nói :
 - Thôi,cứ bình tĩnh để giải quyết.
 Sau đó bà được khám xét qua loa,tiêm cho một mũi giảm đau.Rồi không có ai hỏi thêm gì nữa,tưởng mọi người chuẩn bị đưa bà vào phòng bệnh nên ông cứ ngồi chờ.Bà vẫn đau vật vã,đến hơn nửa giờ sau vẫn chả thấy động tĩnh gì,ông phải chạy đi tìm bác sĩ thì thấy hai vị đang ngồi trước hai chiếc máy tính.Ông hỏi thì một vị nói :
 - Có khi ông chuyển bà về bệnh viện thành phố đi,vì ở đây không đủ phương tiện cấp cứu.
 - Vâng, vậy thì bác sĩ cho xe cấp cứu chở vợ tôi đi ngay đi ạ.
 - Không,ông ra thuê xe taxi đi cho nhanh,nói thật với ông giá taxi còn rẻ hơn xe cấp cứu đấy.Vả lại đợi lệnh điều xe với thủ tục xuất xe cũng hơi lâu đấy.
 Cuống cuồng,ông ra vẫy xe taxi vào chở bà đi.Hú hồn khi bà vừa nằm trên bàn mổ của bệnh viện thành phố thì ruột thừa vừa bục.
 Khi bà đã yên ổn nằm ở phòng hồi sức.Ông quay trở lại lấy xe máy thì được biết hôm ấy bệnh viện dùng xe cứu thương chở các y bác sĩ đi lễ phật cầu may đầu xuân.
 Ông quay đầu vào bệnh viện,chắp tay vái dài : MÔ PHẬT !


   Chớp Thời Cơ

 Nhà bác Hai Lúa từ khi nhận tiền đền bù đất được hơn một tỷ,làm được ngôi nhà khang trang.Số tiền còn lại mấy trăm triệu gửi ngân hàng,hàng tháng rút tiền lãi để chi tiêu và cho hai đứa con ăn học.Nay hai đứa ra trường đã được mấy năm rồi mà vẫn chưa xin được việc làm.Không phải bác không chịu khó chạy vạy,hay không có mối quan hệ để xin cho các con có việc làm,mà vì bác không đủ tiền để lo lót.Chỗ nào cũng có giá từ trăm triệu trở lên,vậy là bác bó tay.Bác nằm vắt tay lên trán và suy tính : Thôi thì số tiền đáng ra để lo lót cho chúng nó bác sẽ mở một quán giải khát cho thằng lớn là kỹ sư điện trông nom.Còn đứa con gái là cử nhân kinh tế,bác sẽ cho đi học lớp cắt tóc gội đầu cấp tốc,rồi mở cho nó một cửa hàng.Phải tự thân vận động mà sống thôi,chứ cứ trông chờ vào công ty,công sở nhà nước thì đến bao giờ mới kiếm được miếng mà ăn.
 Nghĩ vậy bác đem ra bàn với cả nhà về ý định của mình,chú em bác là cán bộ nói :
 - Em sợ kế hoạch của bác bị phá sản mất thôi.
 - Cái chú này,chưa bàn làm đã lo hỏng.
 - Em nói là có cơ sở đấy bác ạ,hiện nay đang có chủ trương cắt giảm một trăm nghìn biên chế.Em báo cho bác biết : Một trăm ngàn chuyên gia pha trà,bưng bê với mát xa, đấm bóp sẽ được trả về địa phương.Lúc đó họ sẽ mở phòng trà với cắt tóc thư giãn,thì e rằng quán nhà mình bị lép vế không có khách là cái chắc.
 Chú tính sai rồi.Tôi thì cho rằng những chuyên gia pha trà,bưng bê đấm bóp ấy sẽ không bị trả về địa phương,vì họ chắc chắn là chạy bằng tiền,hoặc có ô dù mới được vào mà sáng cắp ô đi tối cắp về.Còn những người có tài,nhưng không có ô dù,hoặc chẳng có duyên nợ gì với các sếp lại là những người có cơ hội về địa phương cao hơn.Lúc đó họ sẽ mở những công ty,cơ sở sản xuất theo khả năng của họ.Đội ngũ lao động sẽ được thu hút.Lúc đó dịch vụ giải khát,làm đẹp, thư giãn lành mạnh của mình sẽ có đất sống.Ta phải chớp lấy thời cơ này.
 - Bác hơi chủ quan đấy,thôi được ta cứ thử xem.

 Thưởng Hợp Đồng

 Phải thừa nhận sếp là người con có hiếu.
 Mẹ sếp mất,sếp tổ chức tang lễ thật trang nghiêm nhưng không hề phô trương.Âý thế mà người đến viếng đông như hội.Chắc trong công tác sếp rất được mọi người yêu quý,nể trọng nên mới đến viếng mẹ sếp đông như thế(?)
 Người ta nói đám ma mẹ sếp đông như hội không hề có ý báng bổ gì đâu,mà thực sự đông và vui thật,vì chả có tiếng khóc than nào cả,bởi cụ quy tiên,tiễn cụ về miền cực lạc mà.
 Vì sếp hiếu thảo nên cụ sống khôn, chết thiêng,phù hộ ngay cho sếp.
 Sau đám tang sếp thu được tiền phúng viếng tính bằng đơn vị tỷ.Và mấy tháng sau sếp lại được "thăng ghế".Thế chả phải do cụ phù hộ thì là gì.
 Từ ngày mẹ sếp mất,bố sếp sống cô đơn.Thấm thoát thế mà cũ đã được sếp làm thượng thượng thọ "bát tuần".Lại một vụ bội thu của sếp.Cái này là người ta gọi là sếp được hưởng lộc của bố chứ không phải là bố sếp phù hộ,vì cụ đã "quy"đâu.
Sếp sắp đến tuổi phải về hưu.Dạo này vợ sếp hay nhắc đến bố sếp.Con nhà người ta thấy bố khỏe thì phải lấy làm mừng,nhưng vợ sếp thì lại hay nói về ông bố chồng phong độ bằng một giọng chua chát,mỉa mai thế nào ấy.Nhiều lần vợ sếp chì chiết đay nghiến sếp về sức khỏe của cụ,khiến cho sếp phải gãi râu cằm mà liên hệ đến việc mất mát khi sếp phải về hưu mà cụ thì vẫn chưa quy.
 Sếp lên kế hoạch những viện cần làm ngay.
 Đầu tiên sếp bố trí cho ông cụ ra ở một ngôi nhà khang trang chứ không ở chung với nhà sếp nữa,với lý do là tạo cho cụ không gian yên tĩnh,thảnh thơi mà an hưởng tuổi già.
 Việc thứ hai là sếp thuê một cô ô sin khỏe,trẻ,đẹp,chuyên hầu hạ chăm nom nâng giấc cho ông cụ.
 Biết chuyện thiên hạ ai cũng khen là ông cụ sướng,sếp là đứa con quá hiếu thảo.
 Duy có bản hợp đồng quy định các điều khoản thưởng và phạt giữa sếp và cô ô sin ký thì rất bí mật,không ai biết.
 Khi cô ô sin đến hầu hạ ông cụ được hai tuần thì ông cụ quy tiên,nét mặt vẫn phảng phất sự mãn nguyện.
 Cô ô sin bị mất việc quá sớm,được sếp chi cho trăm triệu,nghe đâu là tiền đền bù hợp đồng bị vỡ.Cũng có người lại bảo khoản đó là sếp thưởng hợp đồng ???.
 

Lí Do Hạ Thấp Yêu Cầu

Giám đốc gọi trưởng phòng tổ chức lên bảo:
- Lần tuyển chọn nhân viên này ông cứ theo tiêu chí: người nào năng lực, trình độ cao nhất thì tuyển.
- Kể cả những người có hồ sơ mà anh mới chuyển cho tôi?
- Tất, cứ phỏng vấn, sát hạch thật kỹ, thật chuẩn.
- Vâng anh  yên tâm tôi sẽ nghiên cứu giải quyết.
- Sao lại phải nghiên cứu mới giải quyết được?
Vừa lúc đó trên ti vi phát tin: ở sở xây dựng một tỉnh miền núi, chỉ thị cho việc đấu thầu xi măng phục vụ công trình, với tiêu chí hãng xi măng nào chất lượng tốt, đảm bảo đúng yêu cầu kĩ thuật của công trình, giá thành rẻ nhất thì chọn thầu. Cuối cùng hãng xi măng trong tỉnh đạt đủ mọi yêu cầu thì không được chọn, một hãng xi măng tỉnh khác lại trúng thầu. Hậu quả là giá thành công trình bị đội lên hơn một trăm tỉ đồng.
Nghe xong trưởng phòng tổ chức nói:
- Thế là lại một mánh làm ăn bị đổ bể, lại một vài đồng chí bị lộ. Nhân sự việc này tôi cũng nói với anh việc tuyển chọn người của anh giao cho tôi cũng giống như việc đấu thầu xi măng kia thôi.
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Vâng, những người tài, có đủ năng lực làm việc tốt nhất, đi xin việc, sau khi đã chứng tỏ năng lực cho chúng ta biết, họ sẽ phỏng vấn lại chúng ta về mức lương họ được hưởng, về điều kiện làm việc của họ phải được đáp ứng họ mới vào làm. Và đặc biệt là những người này thường không mang theo phong bì khi đi xin việc. Cũng như việc chọn thầu xi măng của tỉnh kia thôi, nếu lấy anh rẻ nhất, tốt nhất thì làm gì có hơn trăm tỉ đội giá mà chia nhau. Giờ ta tuyển người không phong bì thì...
- Thôi được rồi tôi hiểu ý anh rồi, nhưng anh giải quyết nhân sự cho khéo, đừng tuyển những người chỉ biết dạ, vâng và t pha trà, bưng nước đấy nhé.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Món Quà Quý

 Nàng là vợ của một con buôn, do trúng mánh mới được thăng hạng "đại gia".
  Tiền của nhiều như nước, nàng thỏa sức mua sắm. Cuộc sống của nàng mỗi ngày thêm quý phái. Hàng hiệu, vàng ngọc nàng đắp đầy người, thật là mãn nguyện. Nàng thực sự biết ơn chồng, người đã mang lại cho nàng sự giàu sang, phú quý này.
 Để thể hiện lòng biết ơn, nàng muốn tặng chồng một món quà thật đặc biệt, thật quý giá. Sau rất nhiều lựa chọn,nếu mua tặng chồng thứ này, thứ kia, dẫu có đắt tiền nàng cũng thấy chưa thỏa mãn lắm. Cuối cùng một ý cực hay lóe ra trong óc nàng và nàng bắt tay thực hiện ngay. Món quà tri ân chồng nàng sẽ tặng vào dịp kỉ niệm mười năm ngày cưới.
Hôm ấy nàng làm một bữa tiệc thật ngon,cùng chồng diễn lại cảnh uống rượu như ngày cưới, tháo nhẫn ra tặng lại nhau, rồi dìu nhau vào động phòng hoa trúc. Tới đây nàng tiết lộ cho chồng biết món quà đặc biệt ý nghĩa mà nàng sắp dâng cho chồng. Nàng thỏ thẻ:
- Thú thật với anh khi mình cưới nhau cái ngàn vàng của em không còn, có khi anh cũng chả biết vì chả thấy anh nhắc gì đến chuyện đó. Chắc hồi đó anh cũng là chàng trai tơ nên chả biết cảm giác thưởng thức cái ngàn vàng nó thế nào mà biết nó còn hay mất. Nay em sẽ cho anh hưởng thụ cái ngàn vàng vì em vừa đi làm mới đảm bảo olazin!
- ??!.
Lí Do Hạ Thấp Yêu Cầu

Giám đốc gọi trưởng phòng tổ chức lên bảo:
- Lần tuyển chọn nhân viên này ông cứ theo tiêu chí: người nào năng lực, trình độ cao nhất thì tuyển.
- Kể cả những người có hồ sơ mà anh mới chuyển cho tôi?
- Tất, cứ phỏng vấn, sát hạch thật kỹ, thật chuẩn.
- Vâng anh  yên tâm tôi sẽ nghiên cứu giải quyết.
- Sao lại phải nghiên cứu mới giải quyết được?
Vừa lúc đó trên ti vi phát tin: ở sở xây dựng một tỉnh miền núi, chỉ thị cho việc đấu thầu xi măng phục vụ công trình, với tiêu chí hãng xi măng nào chất lượng tốt, đảm bảo đúng yêu cầu kĩ thuật của công trình, giá thành rẻ nhất thì chọn thầu. Cuối cùng hãng xi măng trong tỉnh đạt đủ mọi yêu cầu thì không được chọn, một hãng xi măng tỉnh khác lại trúng thầu. Hậu quả là giá thành công trình bị đội lên hơn một trăm tỉ đồng.
Nghe xong trưởng phòng tổ chức nói:
- Thế là lại một mánh làm ăn bị đổ bể, lại một vài đồng chí bị lộ. Nhân sự việc này tôi cũng nói với anh việc tuyển chọn người của anh giao cho tôi cũng giống như việc đấu thầu xi măng kia thôi.
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Vâng, những người tài, có đủ năng lực làm việc tốt nhất, đi xin việc, sau khi đã chứng tỏ năng lực cho chúng ta biết, họ sẽ phỏng vấn lại chúng ta về mức lương họ được hưởng, về điều kiện làm việc của họ phải được đáp ứng họ mới vào làm. Và đặc biệt là những người này thường không mang theo phong bì khi đi xin việc. Cũng như việc chọn thầu xi măng của tỉnh kia thôi, nếu lấy anh rẻ nhất, tốt nhất thì làm gì có hơn trăm tỉ đội giá mà chia nhau. Giờ ta tuyển người không phong bì thì...
- Thôi được rồi tôi hiểu ý anh rồi, nhưng anh giải quyết nhân sự cho khéo, đừng tuyển những người chỉ biết dạ, vâng và t pha trà, bưng nước đấy nhé.
Hoạn Thư Cứu Chồng

Từ Hải mở cuộc báo ân, báo oán cho Thúy Kiều.
Công, tư kết hợp, vì có đơn tố giác Thúc Sinh phạm tội lợi dụng công quỹ, buôn gian bán lận, mua gươm cùn, mác mẻ, thuyền bè đóng bằng gỗ tạp, mua một, làm hóa đơn chứng từ một trăm gây thiệt hại cho công quỹ quốc gia trầm trọng, làm ảnh hưởng nhiều đến binh lực, gây bức xúc lớn trong dư luận. Chứng cứ rành rành, Từ Hải tuyên xử trảm Thúc Sinh để giữ yên kỉ cương phép nước.
Hoạn Thư xin được thanh minh cho chồng, nàng nói:
- Thúc Sinh buôn gian bán lận, tham ô công quỹ thế nào thì tôi không biết, nhưng riêng việc chuộc nàng Kiều và mua nhà cho nàng Kiều ở, mà bấy lâu dư luận ì xèo, thì tôi xin trình bày thế này: Khi chàng Thúc về nói với tôi là trót yêu thương Thúy Kiều, một ả cave nhưng tài sắc tuyệt vời, thân phận éo le, chàng muốn chuộc nàng ra khỏi chốn lầu xanh nhơ nhớp, đặng giúp một giai nhân làm lại cuộc đời. Tôi nghĩ chiều theo ý chồng, đặng để chồng đỡ đi lại chốn lầu xanh sinh bệnh tật hư hỏng con người, tôi đã bỏ tiền cho chồng chuộc nàng Kiều. Đó là số tiền sau mấy cú tôi thắng đậm ở đâu tư chứng khoán và đầu tư bất động sản. Sau đó tôi lại đưa chồng tiền để mua biệt thự cho Kiều ở.
Nàng Kiều nghe xong tỏ ý không tin liền hỏi:
- Chị nói mua nhà cho tôi ở sao lại sai người đốt nhà, bắt cóc tôi về hành hạ?
- Đó là việc chẳng đặng đừng. Giá như chàng Thúc của chúng ta tôn trọng thỏa thuận với tôi là thứ hai, tư, sáu ở với nàng, còn thứ ba, năm, bảy, chủ nhật ở với tôi thì đâu đến nỗi. Nhưng vì chàng quá đam mê "phở" mà bỏ rơi "cơm", nên tôi phải cho người đón nàng về chung một chốn để dễ bề quản lý chồng.
- Chị nói đón tôi về sao còn hành hạ tôi?
- Vì nàng thân phận là ả cave, không thể ở chung với tôi là con nhà quyền quý, âu cũng là giữ thanh danh cho chồng. Còn nàng bảo tôi hành hạ nàng, thì nàng thử đặt địa vị nàng vào tôi, một kẻ bị cướp chông, thì nàng sẽ ứng xử ra sao? Liệu nàng có dám bỏ tiền ra cho chồng chuộc cave, mua nhà cho vợ lẽ không?
Nói ra có thể thương hiệu "ghen như Hoạn Thư" của tôi bị tổn hại. Nhưng đây là sự thật tôi phải nói ra để Từ Công và nàng xem xét để giảm nhẹ tội cho chàng Thúc.
- ???!
  Ngựa Ô Tung Vó
 Nhà ông có trang trại rộng lớn,có nuôi ba con ngựa.Hôm có khách đến chơi,vui chuyện,chỉ ra bãi cỏ non có ba con ngựa đang tung tăng, ông kể :
 - Con ngựa hồng kia là tôi phải bỏ tiền ra mua,chăm chút nó cẩn thận lắm,nhưng nó thuộc dạng bất trị.Còn con ngựa bạch là của một chủ trang trại khác gửi thuần hóa,với một khoản tiền khá lớn trả công cho tôi.Con ngựa này bất kham lắm,rất khó dạy.Còn con ngựa ô kia thì đúng là của trời cho.Nó tự tìm đến nhập vào đàn.Con này khỏe,đẹp,laị tốt nết.Bao việc từ kéo xe,cày xới,hay cưỡi dạo chơi nó đều làm tất.
 Nghe chuyện khách cười bảo :
 - Ba con ngựa của ông khiến tôi nghĩ tới những chiếc ghế ở cơ quan tôi.Cơ quan tôi cũng có ba loại ghế.Loại thứ nhất là của con ông cháu cha gửi gắm vào.Có lần sếp tôi nhận được lời mời đi nhậu của sếp bề trên.Hóa ra bữa ấy là sếp bề trên muốn gửi gắm cậu cả vào cơ quan.Bữa nhậu ấy sếp tôi lại còn phải hăng hái, nhiệt tình thanh toán.Về xếp cho "cậu cả" một ghế rồi còn phải lựa,thăm dò ý thích nguyện vọng của nó nữa chứ.Loại ghế này chả khác nào con ngựa hồng của ông.Còn có loại ghế là của con nhà giàu chạy vào.Sếp tôi thu được kha khá,nhưng loại này chả chịu làm ăn gì hoặc cũng chả biết gì mà làm ăn.Chúng chạy vào cốt để có chỗ ngồi cho oai,và để thiên hạ không phải xì xào việc chúng tiêu tiền,đốt tiền của bố mẹ mà thôi.Dạng này giống con ngựa bạch của ông.Còn loại ghế thứ ba là của nhưng người thực sự có tài năng,thực sự biết làm việc.Họ được tuyển vào,mời vào như trang trại của ông mở rộng cửa đón chào chú ngựa ô ấy.Chủ nhân những chiếc ghế này thực sự nuôi sống cả cơ quan,giúp cơ quan hoàn thành mọi nhiệm vụ.Xét rộng ra thì cơ quan nào cũng na ná như thế.Cho nên mới có kết luận là ba mươi phần trăm công chức,viên chức không hoàn thành nhiệm vụ,sáng cắp ô đi tối cắp về...
 Chủ nhà bỗng chỉ vào bầy ngựa nói:
 - Ông xem kìa con ngựa bạch có gớm không,toàn đuổi con ngựa ô ra rìa bãi,chỗ có cỏ non thì nó chiếm.Nhưng nó lại rất khoái con ngựa hồng vì con ngựa hồng hay nịnh nó.Tôi đang tính tết xong bảo ông chủ con ngựa bạch đem về thịt mà nấu cao chứ không thuần được nó,nó bất kham lắm.Còn con ngựa hồng khi không còn con ngựa bạch,ghép nó vào với con ngựa ô,có con ngựa ô kèm riết nó sẽ phải theo.
 Những giọt mưa xuân lớt phớt bay.Bỗng con ngựa ô rũ bờm,tung hai chan trước lên hí vang,khiến con ngựa bạch và con ngựa hồng hốt hoảng chạy dạt sang hai bên.