Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013


Ôi Tá Lả
 
  Phải nói rằng chưa bao giờ trò chơi tá lả ăn tiền phát triển mạnh mẽ như bây giờ. Từ cơ quan đến trường học, từ đường phố đến đường làng, đâu đâu cũng gặp người ta chơi tá lả.
Ở hành lang một phòng cấp cứu của một bệnh viện lớn. Buổi tối khi mọi người cơm nước xong thì nhóm người nhà đi chăm sóc bệnh nhân gày sòng ngay. Ồ mà sao cái trò chơi tá lả nó làm cho người ta hòa đồng với nhau dễ thế không biết. Một cậu thanh niên cùng mẹ đưa bố vào viện cấp cứu. Cậu ta mếu máo nói với bác sỹ:
- Bác sy ơi cố cứu bố cháu nhé, bố cháu mà đi lúc này thì anh em cháu chết mất, vì bố cháu chưa làm di chúc gì cả...
Khi bố cậu ta được đưa vao phòng cấp cứu, chỉ mẹ cậu ta được vào theo. Cậu ta xà ngay vào đám tá lả đang chơi rất rôm rả. Một người vừa ù xong thì phải đứng dậy đi vào phòng bệnh cho bố đi vệ sinh. Anh ta vừa đi vừa càu nhàu: ỉa đái gì mà lắm thế không biết.( ấy là có người ra gọi dễ đến mười lăm phút rồi). Thế là cậu thanh niên được thế chỗ tạm thời ngay. Chỉ ván trước, ván sau cậu ta đã vừa đánh vừa pha trò cứ như là quen nhau lâu lắm rồi ấy. Và ông bố phải cấp cứu hình như không còn trong tâm trí của cậu ta nữa.
Cuộc chơi đang ngày càng sôi động thì bỗng bà mẹ cô gái duy nhất trong sới hốt hoảng ra gọi:
- Vào nhanh,bố sắp đi rồi con ạ.
Nghe tin sét đánh như thế mà cô ta cứ bình chân như vại, còn nói vui:
- Đi đâu thì cũng đợi con ù xong ván này đã.
Khi cô gái đứng dậy thì một người là trợ lí của một sếp, đến chăm sóc sếp theo sự phân công của cơ quan vào thay ngay. Anh ta vừa chơi vừa kể:
- Mai là sếp của tôi ra viện rồi. Ở đây anh em mình chơi nhỏ chứ nếu đánh to tôi vào rủ sếp ra chơi cùng ngay. Sếp tôi chơi món này mả lắm.
Anh ta nói vừa dứt câu thì sếp anh ta đứng ngay sau lưng nói:
- Đánh nhỏ cũng vui, để anh cầm cho vài ván, đêm nay tự nhiên khó ngủ quá.
Chứng kiến cảnh này từ đầu đến giờ, một người kêu lên:
- Ôi tá lả!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét